Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

1 cau chuyen de~ thuong tuoi? hoc tro`..........tro? lai luc' xua ne`^_^

Go down

1 cau chuyen de~ thuong tuoi? hoc tro`..........tro? lai luc' xua ne`^_^ Empty 1 cau chuyen de~ thuong tuoi? hoc tro`..........tro? lai luc' xua ne`^_^

Bài gửi  ban_gai_admin 2009-05-27, 20:56

Vậy là chúng mình lại giận nhau. Mà không, nói một cách chính xác hơn, là tớ giận cậu mới đúng chứ.

Xem nào, nguyên nhân chính là cậu “dám” gán ghép tớ với một tên ngốc xít lớp bên cạnh. Cậu lúc nào cũng nói rằng hắn đẹp trai này, hắn học giỏi, nhiều tài lẻ, lại có vẻ đang “để ý” đến tớ nữa chứ. Dù chẳng hiểu lòng người ta tí gì cả, nhưng cậu vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột, rằng tớ cũng…thích hắn. Và giờ ra chơi ngày hôm nay, khi tớ chống tay vào cằm, mơ màng nhìn ra cửa sổ, cậu đã phát biểu một câu đáng ghét không chịu được: “Á à, đang nhớ “bạn í” đấy nhá”. Thế là tớ “mặt lạnh” luôn từ phút ấy…

Tan học, cậu đạp xe đi bên cạnh, vẻ mặt bí xị kiểu “ăn năn hối lỗi” lắm, hỏi han tớ đủ điều, nhưng mà…còn lâu nhá, tớ không trả lời đâu, “chiến sự” không thể kết thúc dễ dàng như thế được.

Tớ vừa online, cậu ngay lập tức “buzz” ngay. Tất nhiên là tớ…kiêu, invisible liền. Mặc cho cậu buzz thêm cả chục lần nữa, tớ vẫn “bánh bơ” đều đều. Gọi điện á, tớ không nghe máy đâu, cho “đáng đời” cậu, ai bảo cứ thích gán ghép, lại còn nói rằng tớ…nhớ “bạn í” nữa cơ chứ.

Cứ ngỡ rằng giống như mọi lần, thấy tớ giận, cậu sẽ năn nỉ ỉ ôi, tìm mọi cách để chuộc lỗi, cho đến khi tớ “xuôi xuôi”, bằng lòng “tha tội” mới thôi. Ai dè lần này, cậu chỉ làm tất cả những việc đó trong ngày đầu tiên, đến ngày thứ 2, thì cậu…mặc kệ tớ luôn.

Sáng, cậu không thèm qua rủ tớ đi học nữa, trưa cũng chẳng đợi tớ cùng về. Không một cuộc điện thoại, không một lần “buzz”, cũng chả thèm nhìn tớ lấy một cái lúc ở trên lớp nữa chứ. Đồ đáng ghét!

Thêm một ngày nữa, rồi một ngày nữa, ngày nữa…cậu vẫn y sì như vậy. Tớ ghét cậu lắm, ghét lắm…

Nhưng tớ cũng nhận ra một cảm giác nữa, mà từ trước đến giờ, khi lúc nào cũng kè kè bên cậu bạn thân — là cậu đấy, tớ không nhận ra. Cảm giác ấy là sự thiếu thiếu, sự mong chờ, và cả…nhớ nữa, cậu ạ.

* * *

Ngày thứ 5, cậu xuất hiện ở cổng nhà tớ. Vừa nhìn thấy cậu, tớ giả vờ quay đi, nhưng trong lòng thì vui lắm lắm.

+ Đừng giận tớ nữa mà…

Tớ đáp đầy hỡn dỗi:

- Tưởng không thèm chơi với tớ nữa rồi chứ. Quên luôn gọi điện, quên luôn chat chit, cũng có thèm nói chuyện gì đâu.

Cậu ngạc nhiên:

+ Ơ, thì tại cậu “cấm” tớ đấy chứ. Cậu bảo phải đợi đến lúc cậu hết giận mới được gọi cho cậu, được qua rủ đi học. Nếu lúc ấy mà cứ “làm phiền”, cậu sẽ càng giận thêm mà. Tớ sợ…

Ui, lúc ấy tớ mới ớ ra, nhớ lại câu nói ấy. Nhưng, sao mà cậu ngốc thế, ai lại tin lời…con gái bao giờ.

Tớ mỉm cười:

- Ừ, thì hết giận, nhưng với một điều kiện, là cậu không bao giờ được nói tớ nhớ cậu bạn lớp bên nữa nhé. Bởi vì, người mà tớ luôn nhớ, là…cậu cơ.

Tớ chạy vụt vào trong nhà vì…xấu hổ. Lén nhìn ra ngoài, tớ thấy mặt cậu cực…ngố nhé. Và rồi, cậu mỉm cười….

Theo: muctim.com[i] cheers

ban_gai_admin
Thành Viên Mới
Thành Viên Mới

Tổng số bài gửi : 6
Registration date : 19/05/2009

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết